Một người nọ đứng dưới mái hiên trú mưa, nhìn thấy Quan Âm cầm
ô đi ngang qua.
Người nọ nói:
“Quan Âm Bồ Tát, xin hãy phổ độ chúng sinh một chút, cho con
đi nhờ một đoạn được không ạ?”.
Quan Âm nói:
“Ta ở trong mưa, ngươi ở dưới mái hiên, mà mái hiên lại
không mưa, ngươi không cần ta phải cứu độ”.
Người nọ lập tức chạy vào màn mưa, đứng dưới mưa:
“Hiện tại con cũng ở trong mưa rồi, có thể cho con đi nhờ
không ạ?”.
Quan Âm nói:
“Ngươi ở trong mưa, ta cũng ở trong mưa, ta không bị dính
mưa, bởi vì có ô; ngươi bị dính mưa, bởi vì không có ô. Bởi vậy, không phải là
ta đang cứu độ mình, mà là ô cứu độ ta. Ngươi muốn được cứu độ, không cần tìm
ta, hãy đi tìm ô!” , dứt lời Quan Âm bèn rời đi.
Ngày hôm sau, người nọ lại gặp phải chuyện nan giải,bèn đến
miếu cầu xin Quan Âm. Bước vào trong miếu, mới phát hiện có một người đang vái
lạy Quan Âm, người đó giống Quan Âm như đúc.
Người nọ hỏi:
“Bà là Quan Âm sao ạ?”.
Người kia trả lời:
“Đúng vậy”.
Người nọ lại hỏi:
“Vậy tại sao Quan Âm lại vái lạy chính mình?”.
Quan Âm cười nói:
“Bởi vì ta cũng gặp chuyện khó khăn, nhưng ta biết, cầu xin
người khác không bằng cầu xin chính mình”.
Bài học rút ra:
Phong ba bão táp của cuộc đời, phải dựa vào chính bản thân
mình. Cầu xin người khác không bằng cầu xin chính mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét